Đạo Quân (bản edit)

Chương 6: Cầu tiên vấn đạo chi tâm




(Tấm lòng muốn cầu con đường tu tiên)

Đi quận Quảng Nghĩa tìm ngươi? Ý niệm này chỉ là trong đầu hắn thoáng qua một chút mà thôi, bởi vì thật sự là quá lạnh, Ngưu Hữu Đạo không có tâm tư đi cân nhắc tới lời nói này, cũng không có ý định đi tìm đối phương, hắn đối với mấy người quan binh này không có hứng thú.

Ngóng nhìn xem coi người ta đi chưa, xác nhận người ta đi thật rồi, hai hàm răng Ngưu Hữu Đạo run lập cập, phí sức lắm mới bò lên được bè trúc.

Không ra khỏi nước còn tốt, vừa ra khỏi mặt nước gió lạnh thổi, cảm giác gọi là quá “tê tái”, càng lạnh hơn, toàn thân run rẩy, hàm răng run “lập cập lập cập” không ngừng, vừa lạnh lại vừa đói. Hắn thật sự muốn nhảy lại vào trong nước, có lẽ sẽ ấm áp hơn một chút, nhưng hắn cũng biết điều đó không khác gì là “nước ấm đun ếch” cẩ, đến khi phát hiện có cái gì đó không đúng rồi mới leo lên, đoán chừng sẽ không thể bò lên được nữa. (Người ta nấu ếch bằng cách bỏ ếch vào nồi nước lạnh đun từ từ, ếch không biết là nước nóng, sau khi biết thì đã bị bỏng yếu đến không còn sức nhảy ra nữa)

Lấy ra cây châm lửa, muốn đốt lửa sưởi ấm, kết quả phát hiện cây châm lửa cũng đã bị ướt đẫm, không có cách nào dùng được nữa.

Nhìn thấy trên bè trúc còn có mấy khúc cá đang gặm dở, tranh thủ thời gian tóm lấy, mười ngón tay vừa cứng ngắc vừa run rẩy nâng con cá lên cắn, nghĩ biện pháp bổ sung năng lượng, nhiệt lượng thân thể giống như đã tiêu hao không còn, cảm giác cả người đều muốn đông cứng, bốn phía rõ ràng là vùng dã ngoại hoang vu, không nhìn thấy có dấu hiệu người ở để mà cầu cứu.

Càng lâu về sau càng phát hiện không xong rồi, cả người tựa hồ mất đi tri giác, có chút tê tê, đầu óc mụ mị muốn ngủ thiếp đi.

Hắn biết rõ, không thể ngủ, đây là do cơ thể bị nhiễm khí lạnh, bị như thế này mà đi ngủ thì cũng đừng nghĩ có thể tỉnh lại.

Ánh mắt nhìn về phía bờ sông, muốn leo vào bờ, nhưng thân thể đã bị đông cứng, không thể điều khiển được nữa, ý thức không tự chủ được nữa dần dần biến mất.

Ngay tại thời khắc hắn sắp lâm vào mê man, hắn tựa hồ nằm mơ thấy đang nằm trên một cái lò sưởi, phía sau lưng nóng lên, đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Chệch choạng nhỏm dậy, sửng sốt, phát hiện cái áo bông ướt nhẹp đang mặc tự nhiên có hơi nước tỏa ra ngùn ngụt.

Người cũng không còn cảm thấy lạnh, phía sau lưng có một chỗ còn đang nóng dần len nữa, một luồng khí nóng không ngừng chảy đi khắp toàn thân, xua tán đi mọi cơn lạnh.

Trước đó cảm giác cả người đông cứng, hiện tại lại có cảm giác nóng đến phát khô.

Đối với tình huống này, lúc đầu hắn cũng thấy hơi kì quái đôi chút, sau đó suy nghĩ lại, chỗ đang phát nhiệt ở trên lưng chính là chỗ huyệt vị mà Đông Quách Hạo Nhiên đánh hộ thân phù vào, nghĩ tới đó liền thông suốt, đồng thời cũng cảm thấy thật không tưởng tượng nổi, Đông Quách Hạo Nhiên khống chế nội lực dĩ nhiên thần kỳ như thế? Điều này càng kích thích mong muốn đi tới Thượng Thanh tông nhìn xem của hắn, nói là cầu tiên vấn đạo chi tâm cũng không đủ.

Người nóng khó chịu, hắn muốn điều tức dẫn đường cho cỗ nhiệt lưu này, nhưng thân thể này không có tập qua, không có căn cơ tối thiểu để “hành công”, trong cơ thể hắn không có đường kinh mạch để dẫn chân khí, không cách nào “hành khí”, dựa vào suy nghĩ là vô dụng.

Nguyên nhân thứ yếu là cũng không biết chính thân thể này của mình có thích hợp tu luyện hay không, sử dụng lời nói của người trong tu hành thì, đó chính là “căn cốt”, cũng không phải là tất cả mọi người đều thích hợp luyện khí, trên thực tế, phần lớn người đều không thích hợp. Nguyên nhân vấn đề xuất hiện ở tình trạng cơ thể mỗi người khác biệt, kinh mạch (mạch máu) phân bố trên cơ thể có yêu cầu đặc biệt để có thể học luyện khí công, giống như cùng loại cây nhưng khi mọc lên thì các cành cây mọc khác nhau. Kinh mạch của con người cũng vậy, những kinh mạch chính trên cơ bản đều giống nhau, còn những kinh mạnh nhỏ hơn, kinh mạch phụ thì sẽ có hình dáng phân bố khác nhau.

Có ít người thậm chí thân thể mạch máu, nội tạng lại khác hoàn toàn cũng có.

Căn cốt không đáp ứng được, người không đủ điều kiện để luyện công cũng không thể là không luyện được, nhưng chỉ có thể tập luyện một chút khí công đơn giản, có thể kéo dài tuổi thọ như thuật thổ nạp (hít thở), còn cách tu luyện cao thâm khác, điều kiện yêu cầu đối với tu luyện công pháp điều hành “khí” phức tạp hơn thì không có cách nào tu luyện.

Cuối cùng, thật sự là nóng quá không chịu nổi nữa, Ngưu Hữu Đạo lại dùng nước lạnh đập vào mặt, thậm chí cởi nút áo, áo bông rách rưới trên người vẫn còn đang bốc lên khí nóng, làn da đỏ bừng.

Thời điểm nhổ lên mũi tên cắm trên bè trúc, Ngưu Hữu Đạo chú ý thấy cái lệnh bài nữ tướng cột trên mũi tên, hình dạng không lớn, một khối hình tròn đỏ xậm, một mặt điêu khắc một con Phượng Hoàng giương cánh bay lượn, một mặt khắc chữ ‘Nam’.

“Chữ tiểu triện...” Nhìn chằm chằm kiểu chữ nói thầm một tiếng, bên trong ánh mắt lộ ra mờ mịt.

Người ở đây dùng kiểu chữ lại là chữ tiểu triện? Dựa vào những nghề hắn đã từng làm qua, đối với kiểu chữ tiểu triện cũng không xa lạ gì, tuỳ tiện có thể phân biệt đọc được.

Để hắn nghi ngờ là, người của thế giới này nói tiếng phổ thông, kiểu chữ lại dùng đến chữ tiểu triện, cùng hắn thế giới trước đây có vẻ hơi lộn xộn, có thể nghĩ ngược lại, đứng ở góc độ cái thế giới này đến xem thế giới kia của hắn, có lẽ sẽ nói thế giới kia của hắn lộn xộn, đến tột cùng là bên nào loạn, hắn cũng không biết đáp án, mờ mịt không hiểu.

Mà bè trúc cũng đã đi vào dòng song ở giữa mấy ngọn núi nhập, dòng nước chảy siết, tốc đọ chảy cực nhanh, bắt đầu có gập ghềnh xóc nảy chập trùng.

Ngưu Hữu Đạo lấy lại tinh thần, nhanh chóng đem mấy cái bẫy bắt cá gắn ở sau bè trúc thu lại, đường xá khá xa, đằng sau nói không chừng còn có thể phát huy được tác dụng, không thể để bị hủy ở khúc sông này. Tay cầm cây trúc dài, trái chống phải đỡ trong dòng nước chảy xiết trôi xuyên qua một cái hạp cốc, (rãnh sông giữa hai vách núi cao) vạt áo bay phành phạch trong gió lạnh, thỉnh thoảng bọt nước tóe lên, xuyên qua sóng gió, động tác thành thạo, hắn hiển nhiên có kinh nghiệm khống chế đi bè, gặp hoàn cảnh sóng dậy ầm ầm nhưng hắn không sợ hãi.

Qua đoạn sông nguy hiểm, dòng nước lại chậm lại, Ngưu Hữu Đạo đã mệt co quắp lại, vội bắt một con cá chết trên bè trúc ăn sống, ở phía trên không trung dãy núi một vầng trắng sáng vằng vặc chiếu rọi...

Hai bên bờ âm thanh vượn hú liên hồi không ngớt, bè nhỏ giường như đã đi qua dãy núi trùng điệp kia, trôi ra dãy núi, ở phía chân trời hừng đông đang lên, hắn tìm kiếm khu vực để cập bờ.

Khí nóng trên người cũng dần dần tán đi hết, gió lạnh lần nữa thổi tới, tìm cái khu vực phù hợp kín đáo, vung vẩy cuốc đào cái hố, đắp thành cái giường, bên dưới có chỗ đốt củi, nhặt củi khô cành cây khô bỏ vào, đánh lửa, nằm bên trên giường sưởi nóng hầm hập ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại sau giấc ngủ lại xuất phát...

Trong gió lạnh có mặt trời rực rỡ, một mình trong đêm có dòng sông ánh trăng lấp lánh, nhật nguyệt làm bạn...
Chỗ có dòng nước chảy xiết thì dùng cây trúc dài, chỗ nước chảy nhẹ nhàng, vắng lặng thì lấy mái chèo gỗ chèo chèo vẽ vẽ.

Trải qua gian khổ, nhưng nghĩ cũng như đi ngắm cảnh, kinh nghiệm cuộc sống của hắn đủ để ứng phó thiên nhiên tàn khốc như vậy.

Mấy ngày về sau, nước sông nhìn như bình tĩnh, nhưng tốc độ chảy lại cực nhanh, Ngưu Hữu Đạo xem xét biết phía trước khẳng định có tồn tại thác nước, không bao lâu sau quả nhiên nghe được tiếng ù ù, âm thanh của thác nước xa xa truyền đến, xem chừng cái thác nước mà Đông Quách Hạo Nhiên nhắc đến hẳn là gần đến.

Quan sát một chút bốn phía, thấy ẩn hiện nơi xa có khu vực rừng núi tráng lệ nguy nga, lời nhắn nhủ đơn giản của Đông Quách Hạo Nhiên cũng rất rõ ràng, chắc hẳn chỗ kia chính là nơi “chung linh dục tú” (cảnh thần tiên), lập tức liều mạng lấy mái chèo gỗ chèo, tại bên trong dòng nước xiết, giãy dụa xích lai gần bờ, hao hết khí lực kéo thi thể Đông Quách Hạo Nhiên lên bờ, sau đó nhìn xem bè trúc nhanh chóng xuôi dòng mà đi, tại cách đó không xa nhếch lên phần đuôi, chở một đống củi khô rơi xuống biến mất.

Rút ra đao bổ củi cắm nghiêng ở phía sau lưng, ở lân cận chặt vài cái cây cùng vài cọng dây rừng, làm giống như cáng cứu thương đơn giản, đem thả thi thể Đông Quách Hạo Nhiên lên, sợi dây rừng quàng qua vai, nắm nơi tay, nhấc một đầu cáng cứu thương kéo, khom lưng bắt vai, lôi kéo mà đi đường, gian nan tiến lên.

Đi trong núi sâu cứ như là tra tấn vậy, gặp khu vực thế núi hiểm trở, thật sự là kéo cáng cứu thương không nhúc nhích nổi nữa, ném xuống đất, giống như con chó chết, nằm xụi lơ dưới một gốc cây, ống trúc bên hông cởi xuống ngửa lên uống, chợt rộng mở cuống họng rống to lên, “Người Thượng Thanh tông có ở đó hay không?”

Liên tiếp rống vài lần, trong núi rừng không thấy có bất kỳ động tĩnh gì, hắn đang chuẩn bị ngồi nghỉ một chút, sau đó ném Đông Quách Hạo Nhiên một mình đi tìm, thình lình nghe một tiếng xùy, không biết thứ gì đánh vào trên mặt làm đau nhức, lập tức cầm đao bổ củi bò lên, bốn phía dò xét.

Xùy! Lại là một tiếng vang lên, cái gì đó đánh vào trên mặt làm đau, ngẩng đầu nhìn lên, mới thấy được một người trẻ tuổi mặc hôi sam (áo màu xám) lưng đeo trường kiếm, không biết từ lúc nào đã đứng trên chạc cây đại thụ, ở trên cao lạnh lùng nhìn xuống hắn, quát tháo: “Ở đâu đứa nhà quê ở đây hô to gọi nhỏ?”

Ngưu Hữu Đạo tròng mắt sáng lên, mừng rỡ hỏi: “Là Thượng Thanh tông sao?”

Người tuổi trẻ: “Ngươi cái đứa nhà quê này, thế nào biết Thượng Thanh tông?”

Nghe chút liền minh bạch không có tìm nhầm địa phương, quẳng đao bửa củi sang một bên, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng giật ra màn vải vô cùng bẩn bao trùm trên cáng cứu thương, lộ ra mặt Đông Quách Hạo Nhiên, chỉ vào cái xác nói ra: “, Quen biết hắn sao? Đông Quách Hạo Nhiên, nhờ ta tới tìm các ngươi.”

Người trẻ tuổi liếc nhìn, quá sợ hãi, một cái lắc mình rơi xuống, cấp tốc xem xét xác nhận, sau đó lôi ra một mũi tên báo hiệu kéo ra nhắm hướng bầu trời, “hưu” mũi tên phóng lên tận trời, toát ra một đoàn khói lửa, “đùng” một tiếng nổ tạo ra đốm sáng trên không trung.

Chỉ chốc lát sau, có mười mấy người lần lượt từ xung quanh trên đỉnh tán cây lướt đến, đều là xoay người bay từ trên không mà rơi xuống, Ngưu Hữu Đạo con mắt nháy nha nháy, thầm nghĩ mỗi một người đều là hảo khinh công.

Người đi vào đều nhao nhao xác nhận một chút có phải Đông Quách Hạo Nhiên không, sau khi xác nhận chính xác có người hô: “Nhanh đi về tông môn bẩm báo!”

Lập tức có người lách mình chui vào trong rừng biến mất, những người khác từng cái nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, mắt lom lom đem hắn vây quanh một vòng, lại không ai hỏi hắn tình huống ra sao.

Không đợi quá lâu, bá bá bá.., lại lần lượt có người bay trên không xoay người mà rơi xuống. Cuối cùng, đều biết tin tức La Nguyên Công, Tô Phá, Đường Tố Tố chạy đến, Đường Nghi cùng Ngụy Đa cũng chạy đến, lục tục ngo ngoe lại tăng thêm hơn mười người, đệ tử nội môn Thượng Thanh tông trên cơ bản đều đến đông đủ.

Nhao nhao xác nhận di thể Đông Quách Hạo Nhiên xong, từng cái ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có chút thần sắc ngưng trọng.

Lúc Ngưu Hữu Đạo đánh giá phản ứng của mọi người, hai mắt nhìn Đường Nghi nhiều chút, phát hiện cô nàng này đứng tại trong đám người rất dễ thấy, ăn mặc phù hợp, dáng dấp giống như tiên nữ. Bất quá cũng vẻn vẹn là đánh giá xinh đẹp một chút mà thôi, hiện tại không có nghĩ cái gì khác, từ phản ứng của mọi người biểu hiện ra hắn đã nhìn ra, địa vị của Đông Quách Hạo Nhiên tại Thượng Thanh tông xác thực không thấp.

La Nguyên Công ngồi xổm ở bên người Đông Quách Hạo Nhiên kiểm tra thương thế xong, đứng dậy nhìn về hướng Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Tiểu huynh đệ, người này là ngươi mang tới?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Đúng thế.”

La Nguyên Công gật đầu: “Làm phiền, có thể đem chuyện đã trải qua nói một lần kỹ càng không?”

“Ta là người ở thôn Tiểu Miếu, bên ngoài nơi này cách ba trăm dặm, bởi vì thôn trang gặp binh phỉ vào cướp, nên trốn vào miếu nhỏ trên núi...” Ngưu Hữu Đạo đem đại khái tình huống êm tai nói ra, tuân theo Đông Quách Hạo Nhiên phân phó, sự tình có quan hệ với cổ đồng kính thì trước khi biết ai là Đường Mục hắn sẽ không nói lung tung.

Chẳng qua là lúc khi hắn nói đến Đông Quách Hạo Nhiên thu hắn làm đồ đệ thì không ít nội môn đệ tử ở đây sắc mặt dần dần có biến đổi, Đường Tố Tố càng là giống như mèo bị dẫm đuôi, ánh mắt lóe lên sắc bén, quát chói tai chen ngang: “Đông Quách Hạo Nhiên sao lại tùy tiện thu một đứa” sơn thôn nhà quê “làm đồ đệ, quả thực là nói năng bậy bạ, ta đập chết ngươi!”

Chẳng những là nói ngoài miệng, mà thật vung chưởng liền đánh, chưởng lực cường hãn gào thét phóng ra, gió thổi mạnh bốn phía.

“Sư muội!” La Nguyên Công cùng Tô Phá kinh hô, nhưng cũng không kịp ngăn cản, không nghĩ tới Đường Tố Tố lại đột nhiên xuất thủ, mà lại vừa ra tay chính là sát chiêu (1 chiêu chết người không chừa đường sống).

Có người đại khái đoán được ý đồ của Đường Tố Tố, Đường Mục đã chết, lại truyền vị cho Đông Quách Hạo Nhiên!

Ngưu Hữu Đạo kinh hãi, hắn cũng không phải là không có một chút nhãn lực, dù sao đã từng là người trong tu hành, uy lực một chưởng này thực sự doạ người, chưởng lực chưa tới nhưng kình phong đã trước đè ép hắn không thể thở nổi, nếu thật là bị một chưởng bổ trúng, sợ là phải lập tức chết bất đắc kỳ tử.

Dưới khoảng cách gần như thế, uy lực công kích cuồng bạo như vậy, đừng nói hắn hiện tại, coi như hắn lúc có thực lực mạnh nhất cũng là tránh không được, trong lòng ám chú trù yểm tổ tông mười tám đời của lão ẩu này, không nghĩ tới chính mình lại là đến Thượng Thanh tông chịu chết, uổng công chính mình còn trải qua gian khổ chủ động đem di thể Đông Quách Hạo Nhiên mang trở về cho, để biểu đạt thành ý.

Trên thực tế Đông Quách Hạo Nhiên cũng không có để hắn đem di thể mang về, chỉ cần hắn tìm được Thượng Thanh tông, sau đó tự nhiên Thượng Thanh tông sẽ phái người đi tìm di thể, để tỏ lòng thành ý là Ngưu Hữu Đạo hắn tự mình tự tìm chịu tội.